"Sao em lại không nói? Sao anh lại không nói? Để mùa hạ chói chang muộn màng chiều lang thang." Năm thứ 13, hạ buồn vương nắng. Tôi yêu những mùa hạ năm ấy. Mùa hạ có chàng trai tôi yêu. Tôi yêu bóng lưng anh gầy gò những buổi chiều đi theo sau trên con đường lá vàng mùa hạ nắng chói chang. Những tia nắng lóng lánh rọi vào gương mặt đôi môi anh mỉm cười, ngỡ đâu là thiên đàng ngay trước mắt. Tôi cứ ngỡ mùa hạ chẳng biết tình tôi, cứ lạnh lùng và vô tình như anh chưa từng một lần biết được cô gái lặng lẽ đi theo sau anh về mỗi chiều nắng hạ. Ngày nối ngày, năm qua năm. Mùa hạ có người tôi yêu đã đi vào dĩ vãng. Thời gian cứ trôi chôn tình tôi xuống bên thềm quá khứ. Tôi ước rằng mùa hạ một lần quay lại. Mùa tôi yêu cứ thế mà trôi qua, người tôi yêu cứ thế mà đi qua. Tôi đã không còn yêu mùa hạ nữa... Mùa thu năm thứ 20, chúng tôi giờ đã trưởng thành, đã bao mùa hạ nắng gắt sau những kí ức năm tháng đẹp đẽ ấy, tôi lại một lần yêu lấy mùa hạ. Không phải vì hạ mang a...
Nơi cất giữ tâm hồn