Chuyển đến nội dung chính

Hẹn anh vào một ngày Hà Nội

 

Hẹn anh vào một ngày Hà Nội, dù ngày hạ nắng gắt hay bất chợt mưa rào, dù dòng người vội vã hay thời gian đang chầm chậm chảy trôi vẫn có người đợi anh nơi phía con ngõ trải đầy hoa sữa. 

Em yêu Hà Nội - mối tình thiên thu bước ra từ trang sách, yêu ánh hoàng hôn đổ muộn buổi chiều tà nơi bãi giữa sông Hồng, yêu cái mùa thu có hương thơm hoa sữa thơm nồng len lỏi qua khe cửa, yêu cả cái nắng chói chang ngày hạ hay cơn rét chớm đông và cũng yêu Hà Nội, Hà Nội có người em yêu.  

Em luôn mơ về những ngày Hà Nội cùng anh. Mơ những buổi sớm tinh mơ có cơn gió thoảng nhè nhẹ phảng phất mùi hương béo ngậy của những chiếc bánh nếp, bánh tẻ hay những buổi hoàng hôn đỏ rực nơi phía cuối chân trời. Mơ về mùi ngô nếp, mùi khoai lang nướng thơm nồng bên vệ đường sưởi ấm khi cơn rét đêm đông lại kéo dài. Và cứ thế bao điều ấp ủ, Hà Nội như người tình mà em không thể nào quên.

Hẹn anh vào một ngày Hà Nội, khi chúng ta không còn hoài những vương vấn ưu sầu, em đã thay màu áo mới, anh cũng không còn đi trên đôi giày cũ hôm nào. Khi mà chúng ta đã cam tâm bỏ lại những ngày tháng tươi đẹp ở phía sau, quên đi lời ai hẹn thế năm ấy, quên cả đôi mi đã từng nhòe ướt vì đợi chờ. Khi mà anh, em và Hà Nội. Chúng ta thuộc về nhau. 



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tôi Đã Có Một Thanh Xuân Như Thế

11.07.2020 Tôi đã ra trường thật rồi! Cái ngày mà tôi hằng mong ước nó đến thật mau. Cuối cùng nó cũng đến rồi này! Nhưng lòng tôi liệu có muốn như thế?! Tôi đã luôn nghĩ rằng tuổi học trò của mình sẽ kết thúc một cách vô nghĩa. Chẳng tiệc tùng hay những bức ảnh chụp chung, chẳng ''cùng nhau đóng băng'' rồi khóc lóc như một trò đùa. Bởi lớp tôi ấy mà, chả đoàn kết như mọi người hay nghĩ. Vậy mà chẳng ngờ được có một ngày những điều đó lại đánh dấu cho một kết thúc đầy ý nghĩa với tôi.  Và tựa như vận tốc rơi của cánh hoa anh đào, nó đến thật nhanh và muộn màng nhưng tôi cuối cùng cũng đã bắt kịp và kết nên một thanh xuân đáng nhớ. Thanh xuân của tôi - một bức tranh được họa bằng những nét vui, buồn, tan, hợp. Người ta nói rằng trên đời này chẳng có ai hợp tính ai, chẳng qua vì yêu thương nên chúng ta nhường nhịn nhau, chúng ta thay đổi vì nhau. Và đúng là như thế, 22 con người lớp tôi, mỗi người một cá tính mạnh mẽ, suy nghĩ khác biệt, cách sống cũng khác nhau. N...

"Nếu mình không thể quên thôi thì đừng quên"

  Em tự nhủ lòng nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua, con người rồi cũng đổi thay để thích nghi với những niềm vui mới. Nhưng em nhận ra rằng. Chẳng có nỗi buồn nào biến mất, chỉ là chúng ta tạm quên nó trước những bộn bề của cuộc sống, tạm quên trước những áp lực lo toan. Rồi khi màn đêm buông xuống, yên ắng tĩnh mịch trong căn phòng bao lấy em, đó cũng là khi em biết mình chưa từng thật sự hưởng thụ một niềm vui trọn vẹn. Em vẫn buồn đấy thôi, vẫn hoài đau lòng đấy thôi, vẫn cứ nhớ anh đấy thôi nhưng nỗi đau của một người trưởng thành không giống với những người còn trẻ. Dẫu buồn dẫu đau, nhưng họ không gục ngã, nhưng họ không tạm quên mình là ai để đối diện, nhưng họ không chôn vùi bản thân vào nỗi buồn đó dài lâu. Mà họ, họ sống cùng với nỗi buồn.  Mỗi một sớm mai thức dậy, em ước mình trở về những năm tháng qua. Những ngày dại khờ rụt rè bên anh. Dù chẳng biết sẽ đi đến đâu, nhưng ta vẫn cứ ôm lấy nhau chẳng màn dòng đời tấp nập. Em ước mình hoài nhỏ bé, em ước mình không biết đ...

Những Ngày Đẹp Nhất Của T.

Tôi đã rời mái trường cấp ba ấy cũng được hai năm rồi. Nhưng hồn tôi vẫn vẹn nguyên theo năm tháng gắn bó với nơi đây. Nơi những phần kí ức đẹp đẽ, về tôi, về em, về những đứa bạn thân. Dẫu có phải lạc vào những kỉ niệm buồn hay vui, tôi cũng muốn lạc vào nơi ấy một lần nữa.    Tôi lạc về những ngày còn tản bộ trên con đường từ nhà xe đến cantin. Cái không khí nhè nhẹ mát lạnh buổi sớm mai, cái nắng chói chang xuyên qua những tán lá hay cơn mưa phùn nhẹ làm áo tôi ướt vai. Tôi cảm nhận rất rõ. Và dù đã trễ học đến nơi, tôi cũng chưa từng một lần vội vã. Bởi nơi mái trường này chẳng cho tôi cảm giác chạy đua với nhịp sống nhộn nhịp ngoài kia. Ở đây tôi gọi là gia đình, là nơi cất giữ những ngày tháng tuổi trẻ quý giá chầm chậm chảy trôi tôi luôn ước mong sao một lần được sống lại những khoảnh khắc ấy.  Tôi lạc vào bên hương vị đĩa cơm tấm, tô mì bên lũ bạn. Cả đám tụm năm tụm bảy bên cái hương vị bình dân mà chúng tôi phải cùng nhau chạy đua sau mỗi tiết 3. Bởi không ...