Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hẹn anh vào một ngày Hà Nội

  Hẹn anh vào một ngày Hà Nội, dù ngày hạ nắng gắt hay bất chợt mưa rào, dù dòng người vội vã hay thời gian đang chầm chậm chảy trôi vẫn có người đợi anh nơi phía con ngõ trải đầy hoa sữa.  Em yêu Hà Nội - mối tình thiên thu bước ra từ trang sách, yêu ánh hoàng hôn đổ muộn buổi chiều tà nơi bãi giữa sông Hồng, yêu cái mùa thu có hương thơm hoa sữa thơm nồng len lỏi qua khe cửa, yêu cả cái nắng chói chang ngày hạ hay cơn rét chớm đông và cũng yêu Hà Nội, Hà Nội có người em yêu.   Em luôn mơ về những ngày Hà Nội cùng anh. Mơ những buổi sớm tinh mơ có cơn gió thoảng nhè nhẹ phảng phất mùi hương béo ngậy của những chiếc bánh nếp, bánh tẻ hay những buổi hoàng hôn đỏ rực nơi phía cuối chân trời. Mơ về mùi ngô nếp, mùi khoai lang nướng thơm nồng bên vệ đường sưởi ấm khi cơn rét đêm đông lại kéo dài. Và cứ thế bao điều ấp ủ, Hà Nội như người tình mà em không thể nào quên. Hẹn anh vào một ngày Hà Nội, khi chúng ta không còn hoài những vương vấn ưu sầu, em đã thay màu áo mới, ...
Các bài đăng gần đây

"Nếu mình không thể quên thôi thì đừng quên"

  Em tự nhủ lòng nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua, con người rồi cũng đổi thay để thích nghi với những niềm vui mới. Nhưng em nhận ra rằng. Chẳng có nỗi buồn nào biến mất, chỉ là chúng ta tạm quên nó trước những bộn bề của cuộc sống, tạm quên trước những áp lực lo toan. Rồi khi màn đêm buông xuống, yên ắng tĩnh mịch trong căn phòng bao lấy em, đó cũng là khi em biết mình chưa từng thật sự hưởng thụ một niềm vui trọn vẹn. Em vẫn buồn đấy thôi, vẫn hoài đau lòng đấy thôi, vẫn cứ nhớ anh đấy thôi nhưng nỗi đau của một người trưởng thành không giống với những người còn trẻ. Dẫu buồn dẫu đau, nhưng họ không gục ngã, nhưng họ không tạm quên mình là ai để đối diện, nhưng họ không chôn vùi bản thân vào nỗi buồn đó dài lâu. Mà họ, họ sống cùng với nỗi buồn.  Mỗi một sớm mai thức dậy, em ước mình trở về những năm tháng qua. Những ngày dại khờ rụt rè bên anh. Dù chẳng biết sẽ đi đến đâu, nhưng ta vẫn cứ ôm lấy nhau chẳng màn dòng đời tấp nập. Em ước mình hoài nhỏ bé, em ước mình không biết đ...

Những Ngày Đẹp Nhất Của T.

Tôi đã rời mái trường cấp ba ấy cũng được hai năm rồi. Nhưng hồn tôi vẫn vẹn nguyên theo năm tháng gắn bó với nơi đây. Nơi những phần kí ức đẹp đẽ, về tôi, về em, về những đứa bạn thân. Dẫu có phải lạc vào những kỉ niệm buồn hay vui, tôi cũng muốn lạc vào nơi ấy một lần nữa.    Tôi lạc về những ngày còn tản bộ trên con đường từ nhà xe đến cantin. Cái không khí nhè nhẹ mát lạnh buổi sớm mai, cái nắng chói chang xuyên qua những tán lá hay cơn mưa phùn nhẹ làm áo tôi ướt vai. Tôi cảm nhận rất rõ. Và dù đã trễ học đến nơi, tôi cũng chưa từng một lần vội vã. Bởi nơi mái trường này chẳng cho tôi cảm giác chạy đua với nhịp sống nhộn nhịp ngoài kia. Ở đây tôi gọi là gia đình, là nơi cất giữ những ngày tháng tuổi trẻ quý giá chầm chậm chảy trôi tôi luôn ước mong sao một lần được sống lại những khoảnh khắc ấy.  Tôi lạc vào bên hương vị đĩa cơm tấm, tô mì bên lũ bạn. Cả đám tụm năm tụm bảy bên cái hương vị bình dân mà chúng tôi phải cùng nhau chạy đua sau mỗi tiết 3. Bởi không ...

ĐI QUA MÙA HẠ

"Sao em lại không nói? Sao anh lại không nói? Để mùa hạ chói chang muộn màng chiều lang thang."  Năm thứ 13, hạ buồn vương nắng.  Tôi yêu những mùa hạ năm ấy. Mùa hạ có chàng trai tôi yêu. Tôi yêu bóng lưng anh gầy gò những buổi chiều đi theo sau trên con đường lá vàng mùa hạ nắng chói chang. Những tia nắng lóng lánh rọi vào gương mặt đôi môi anh mỉm cười, ngỡ đâu là thiên đàng ngay trước mắt.  Tôi cứ ngỡ mùa hạ chẳng biết tình tôi, cứ lạnh lùng và vô tình như anh chưa từng một lần biết được cô gái lặng lẽ đi theo sau anh về mỗi chiều nắng hạ. Ngày nối ngày, năm qua năm. Mùa hạ có người tôi yêu đã đi vào dĩ vãng. Thời gian cứ trôi chôn tình tôi xuống bên thềm quá khứ. Tôi ước rằng mùa hạ một lần quay lại.  Mùa tôi yêu cứ thế mà trôi qua, người tôi yêu cứ thế mà đi qua. Tôi đã không còn yêu mùa hạ nữa... Mùa thu năm thứ 20, chúng tôi giờ đã trưởng thành, đã bao mùa hạ nắng gắt sau những kí ức năm tháng đẹp đẽ ấy, tôi lại một lần yêu lấy mùa hạ. Không phải vì hạ mang a...

''NGƯỜI THỨ BA'' QUA CÁCH NHÌN CỦA ''THÁNH CA TỬ THẦN''

Từ lâu tôi đã không còn rơi nước mắt vì những bi kịch của một bộ phim kể từ sau khi xem Moon Lovers (Người tình ánh trăng). Tôi nghĩ đây chắc là cái kết nghiệt ngã cay đắng nhất mà tôi từng xem rồi. Nhưng không, cũng có một bộ phim khác chứa đựng nỗi đau khổ dằn xé hơn nữa. THÁNH CA TỬ THẦN - BI KỊCH GIỮA ĐAM MÊ VÀ GIA ĐÌNH, NGƯỜI THỨ BA HAY CUỘC HÔN NHÂN SẮP ĐẶT Đây là một tác phẩm phim truyền hình của đạo diễn Park Soo Jin lấy cảm hứng từ sự kiện có thật về bi kịch câu chuyện tình giữa nhà soạn kịch thiên tài Kim Woo Jin (Lee Jong Suk thủ vai) và cô ca sĩ giọng Soprano Yun Sim-Deok (Shin Hye-Sun thủ vai) trong bối cảnh 1920 Triều Tiên đang là thuộc địa của Nhật. Họ gặp nhau và yêu nhau khi đang du học ở Tokyo. Anh lúc này là sinh viên khoa văn và cũng là trưởng đoàn kịch với niềm đam mê thỏa sức được viết. Cô với giọng hát Soprano truyền cảm đang là sinh viên ngành thanh nhạc với ước mơ trở thành giọng nữ cao đầu tiên ở Triều Tiên. Hai con người cùng chung dòng chảy nghệ thuật tưởng ...

NỬA CHẶN ĐƯỜNG 19

  Tui đã trở lại rồi đây. Sau một năm có quá nhiều thứ phải suy nghĩ phiền muộn thì bây giờ opps, cũng vậy, cũng lo toang đủ thứ nhưng trong một tinh thần khác, tích cực hơn và nhận ra được rất nhiều chân lí trong cuộc đời kể từ ngày đặt chân lên Sài Gòn.  Tui đã đậu vào ngành mình mong ước theo đúng đam mê của bản thân. Yah, tui hiện tại đang học ngành Tổ chức, dàn dựng chương trình Văn hóa Nghệ thuật, tên nghe hơi dài nhưng tóm lại là Dựng chương trình =)) Nói về môi trường chỗ tui học thì có vẻ tui không hài lòng lắm, mọi thứ tệ hơn tui nghĩ và đã có rất nhiều lần tui nghĩ mình nên quay xe :)) Nhưng vì đam mê, phóng lao thì theo lao nên tui vẫn quyết định cố gắng đến cùng. Bù lại các học phần của ngành tui rất thú vị cho sinh viên thỏa sức cháy với đam mê.  Khoe một tí về lần on stage tâm đắc của tui :)) Đây là bài múa tui và deskmate cùng ấp ủ từ năm cấp 3 rồi (chúng tôi học cùng nhau đến Đại học) nhưng hồi ấy vì vài lí do mà bị bỏ duyệt nên không thể diễn. Tui buồn m...

Tôi Đã Có Một Thanh Xuân Như Thế

11.07.2020 Tôi đã ra trường thật rồi! Cái ngày mà tôi hằng mong ước nó đến thật mau. Cuối cùng nó cũng đến rồi này! Nhưng lòng tôi liệu có muốn như thế?! Tôi đã luôn nghĩ rằng tuổi học trò của mình sẽ kết thúc một cách vô nghĩa. Chẳng tiệc tùng hay những bức ảnh chụp chung, chẳng ''cùng nhau đóng băng'' rồi khóc lóc như một trò đùa. Bởi lớp tôi ấy mà, chả đoàn kết như mọi người hay nghĩ. Vậy mà chẳng ngờ được có một ngày những điều đó lại đánh dấu cho một kết thúc đầy ý nghĩa với tôi.  Và tựa như vận tốc rơi của cánh hoa anh đào, nó đến thật nhanh và muộn màng nhưng tôi cuối cùng cũng đã bắt kịp và kết nên một thanh xuân đáng nhớ. Thanh xuân của tôi - một bức tranh được họa bằng những nét vui, buồn, tan, hợp. Người ta nói rằng trên đời này chẳng có ai hợp tính ai, chẳng qua vì yêu thương nên chúng ta nhường nhịn nhau, chúng ta thay đổi vì nhau. Và đúng là như thế, 22 con người lớp tôi, mỗi người một cá tính mạnh mẽ, suy nghĩ khác biệt, cách sống cũng khác nhau. N...