Hẹn anh vào một ngày Hà Nội, dù ngày hạ nắng gắt hay bất chợt mưa rào, dù dòng người vội vã hay thời gian đang chầm chậm chảy trôi vẫn có người đợi anh nơi phía con ngõ trải đầy hoa sữa. Em yêu Hà Nội - mối tình thiên thu bước ra từ trang sách, yêu ánh hoàng hôn đổ muộn buổi chiều tà nơi bãi giữa sông Hồng, yêu cái mùa thu có hương thơm hoa sữa thơm nồng len lỏi qua khe cửa, yêu cả cái nắng chói chang ngày hạ hay cơn rét chớm đông và cũng yêu Hà Nội, Hà Nội có người em yêu. Em luôn mơ về những ngày Hà Nội cùng anh. Mơ những buổi sớm tinh mơ có cơn gió thoảng nhè nhẹ phảng phất mùi hương béo ngậy của những chiếc bánh nếp, bánh tẻ hay những buổi hoàng hôn đỏ rực nơi phía cuối chân trời. Mơ về mùi ngô nếp, mùi khoai lang nướng thơm nồng bên vệ đường sưởi ấm khi cơn rét đêm đông lại kéo dài. Và cứ thế bao điều ấp ủ, Hà Nội như người tình mà em không thể nào quên. Hẹn anh vào một ngày Hà Nội, khi chúng ta không còn hoài những vương vấn ưu sầu, em đã thay màu áo mới, ...
Em tự nhủ lòng nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua, con người rồi cũng đổi thay để thích nghi với những niềm vui mới. Nhưng em nhận ra rằng. Chẳng có nỗi buồn nào biến mất, chỉ là chúng ta tạm quên nó trước những bộn bề của cuộc sống, tạm quên trước những áp lực lo toan. Rồi khi màn đêm buông xuống, yên ắng tĩnh mịch trong căn phòng bao lấy em, đó cũng là khi em biết mình chưa từng thật sự hưởng thụ một niềm vui trọn vẹn. Em vẫn buồn đấy thôi, vẫn hoài đau lòng đấy thôi, vẫn cứ nhớ anh đấy thôi nhưng nỗi đau của một người trưởng thành không giống với những người còn trẻ. Dẫu buồn dẫu đau, nhưng họ không gục ngã, nhưng họ không tạm quên mình là ai để đối diện, nhưng họ không chôn vùi bản thân vào nỗi buồn đó dài lâu. Mà họ, họ sống cùng với nỗi buồn. Mỗi một sớm mai thức dậy, em ước mình trở về những năm tháng qua. Những ngày dại khờ rụt rè bên anh. Dù chẳng biết sẽ đi đến đâu, nhưng ta vẫn cứ ôm lấy nhau chẳng màn dòng đời tấp nập. Em ước mình hoài nhỏ bé, em ước mình không biết đ...